lắng nghe nhịp sống lắng nghe nhịp sống
Image

Bonsai mini

Mai chiếu thuỷ lá trung bonsai loại nhỏ: 

 Miêu tả: mai chiếu thuỷ lá trung cao 25cm bán thành phẩm với bộ rễ toả đều rất đẹp, Chi mọc đúng vị trí đẹp
Giá bán: 500.000 VND
Sản phẩm bán tại: Quận Bình Thạnh TP.HCM
Liên hệ: 0918 371 773 (A.Nam)
Email: nletuan@gmail.com ; coletuan@yahoo.com.vn


Từ bonsai


Từ bonsai
Từ bonsai
Từ bonsai

Tiểu cảnh Kim thuỷ tùng bonsai mini: 

Miêu tả: Tiểu cảnh Kim thuỷ tùng mini để bàn
Giá bán: 180.000 VND
Sản phẩm bán tại: Quận Bình Thạnh TP.HCM
Liên hệ: 0918 371 773 (A.Nam)
Email: nletuan@gmail.com ; coletuan@yahoo.com.vn

Từ bonsai
Từ bonsai
Từ bonsai
--->>>Xem chi tiết ...

Căn hộ lầu 1 cho thuê, DTSD 45m2 lối đi riêng


Căn hộ lầu 1 cho thuê gồm: P.Khách, P.Ngủ, bếp, toilet, chỗ để xe,sân phơi. DTSD 45m2, lối đi riêng, ĐT,THC,ADSL, điện nước riêng, TT quận BT giáp quận 1,khu vực sầm uất, hẻm 5m XH tận cửa, khu công chức an ninh, phù hợp gia đình ở, giá 4,8 triệu/tháng.LH:0909 649 557, MTG.

http://www.raovat123.com/t.5100834.can-ho-lau-1-cho-thue-dtsd-45m2-loi-di-rieng.html
--->>>Xem chi tiết ...

Góc nhớ

Góc nhớ

- Mỗi dịp về Phan Thiết, em chạy ngay ra biển. Những cơn gió biển thổi lạnh, buốt cả da thịt. Và đâu đó, se sắt một góc nhớ trong tâm hồn.


Em xót lòng khi chợt nghĩ đến anh, và chua chát nhận ra mình chẳng còn anh bên cạnh. Chạnh lòng, em lại đọc cho mình những câu thơ của Olga Berggolts:

"Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao lúc này làm người bạn cũng không..."

Có những chiều thứ bảy, anh vượt hàng trăm cây số từ Sài Gòn về thành phố biển thăm em. Em đâu biết ý nghĩa của cái "sự thăm" ấy, nên mỗi lần anh giải thích "có việc đến Phan Thiết, nên sẵn tiện..." thì em vẫn cứ tin là thật.

Em, một đứa học trò huyện lên tỉnh ở trọ đi học nên lúc nào cũng cảm thấy nhớ nhà, rồi thấy trống trải, cũng lắm khi buồn vu vơ. Tình cờ gặp và quen anh vào một chiều thứ bảy, rồi từ đó anh đã khỏa lấp cho em những cái trống trải, những cái buồn vu vơ kia. Mỗi lần em nói với anh rằng em nhớ nhà lắm, anh lại đùa "sao không tìm một người để nhớ?", em thấy nghèn nghẹn một điều gì không rõ.

Anh chẳng được sinh ra ở xứ biển, nhưng anh yêu biển lắm. Những tiếng sóng biển ồn ào nhưng nó không xô bồ như cái ồn ào của Sài Gòn. Anh thường kể với em về cuộc sống bon chen nơi phố thị chỉ làm người ta mệt mỏi. Và tiếng sóng biển thường mang cho anh một cảm giác bình yên đến lạ...

Mỗi lần cùng em đi dạo trước biển, anh lại ngâm nga những câu hát "Biển một bên và em một bên..." rồi phá lên cười theo cái cười của gã trai lãng tử. Cứ vậy em chẳng bao giờ nhận ra có những khoảng trống đang lặng lẽ trong từng câu hát và trong anh.

Rồi một ngày anh nói với em về những điều thật nhất, về ý nghĩa của cái "sự thăm" vào những chiều thứ bảy, về cái khoảng trống trong anh. Em vẫn chỉ im lặng, vẫn chẳng cho anh một câu trả lời, một lý do... Vậy mà anh vẫn bên em, khỏa lấp sự trống trải và nỗi nhớ nhà cho em. Nhưng có lẽ với anh, biển đã không còn bình yên từ đó?

Em thấy mình ích kỷ khi đón nhận những gì anh mang đến mà vẫn cứ vô tình với anh một câu trả lời. Em thấy mình ích kỷ khi vẫn giữ cho mình một hình bóng xa xôi và những thứ mong manh nào đó nhưng chẳng phải là anh. Vì thế em phải rời xa anh, rời xa những yêu thương ấy dù biết mình vẫn cần nó. Cũng như lúc này đây, em cần nó biết bao...

Chiều nay, một chiều thứ bảy, gió thổi lạnh. Nhưng không phải là cái lạnh và một chiều thứ bảy nào đó của thành phố biển nữa, mà ngay chính giữa lòng thành phố náo nhiệt, xô bồ... Em như lại được thấy cái gã trai lãng tử ngày nào, miệng ngâm nga mãi câu hát "Biển một bên và em một bên"...

ÁNH TUYẾT

--->>>Xem chi tiết ...

"Anh già" Noel của em

"Anh già" Noel của em


- Cách đây hai mùa Giáng sinh, em hờn anh vì anh đến muộn. Em đóng chặt cửa phòng, khóc một mình.

Đêm đó bạn bè ai ai cũng đi chơi từ sớm. Em ngồi ở một góc phòng chờ anh. Gần 23g vẫn không thấy bóng dáng anh. Anh bỏ rơi em rồi sao? Hay anh đang đi với cô gái khác? Bao suy nghĩ về anh cứ vây lấy em.

Trời vẫn se lạnh. 23g30, anh vẫn chưa đến. Mắt em cay xè, môi em mặn đắng... Anh đang ở đâu, làm gì? Nhìn ra cửa sổ em cố ngăn dòng nước mắt, tự nhủ: “Chắc đây là Giáng sinh buồn nhất của mình".

Bất chợt tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ. Em ủ rũ ra mở cửa. Một ông già Noel râu dài trắng xóa, chìa một hộp quà về phía em: “Đây là quà Noel cho cô bé”.

"Cô bé ư? Mình lớn thế này rồi mà? - Em ngạc nhiên - Ủa! Mà sao giống giọng nói của anh quá, chỉ có điều hơi khan thôi!”.

Ông già Noel còn hỏi: “Con ước gì trong đêm đặc biệt này?”. Em buồn bã: “Con ước người con yêu quý sẽ đến với con ngay bây giờ”.

Ông già Noel cười hô hô: “Điều ước của con sẽ thành hiện thực”. Rồi ông gỡ mũ, tháo hàm râu ra. Là anh! Nước mắt em tuôn rơi vì hạnh phúc. Anh ôm em vào lòng thật lâu.

Chúng ta đón Giáng sinh trong căn phòng nhỏ ấm áp. Căn phòng như bừng dậy khi có anh. Em nhẹ nhàng mở món quà “ông già Noel” tặng: một hộp kẹo trái cây bốn mùa. Anh thanh minh thật tội nghiệp: “Anh đi làm về muộn quá. Chỉ kịp mua hộp kẹo này làm quà cho em”.

Căn phòng nhỏ không có ánh đèn nhấp nháy, không có cây thông lộng lẫy, không có hang đá lung linh, huyền diệu, không có những món quà đắt tiền... Chỉ có anh và em. Anh là món quà ý nghĩa nhất đối với em... Cảm ơn anh nhé, anh thương yêu...

GIA AN

--->>>Xem chi tiết ...

Nhận tin qua email của bạn

Nhập địa chỉ email của bạn:

 Subscribe in a reader